Đêm Buồn
Tùy Bút
Ngồi một mình giữa không gian tỉnh lặng, tôi thấy lòng mình hiu quạnh, lẻ loi...giờ đã quá nửa đêm, căn phố nghèo cũng ngủ sớm sau một ngày dài mệt mỏi mưu sinh, chỉ còn văng vẳng ngoài xa tiếng động cơ của một chiếc xe gắn máy thỉnh thoảng chạy qua rồi mất hút, khu phố lại trở về trong im vắng...
Đàn muỗi cứ vo ve vang lên bên tai nghe thật mỏi mệt, ai oán, tôi chợt nhớ đến sự tích về con muỗi...
Đêm nay bầu trời đầy sao mà trăng thì bơi lội đi đâu chỉ còn một nửa treo lơ lửng giữa vùng trời bao la, nàng trăng nầy đâu có thể nào bạc tình như nàng muổi, hay nàng cua nào đó trong cổ tích, nàng bỏ đi mỗi tháng với nhân tình nào đó chăng! Tôi thầm nghĩ như thế với sự vẽ vời hoang đường để khỏa lấp nỗi buồn đang hiện hữu, gió xào xạc ở hàng chuối phía bên nhà, như thầm thì chia sẻ nỗi buồn thầm kín trong tôi ...
Phải rồi, mệt mỏi hòa lẫn những ngán ngao trong cuộc đời tôi bon chen vì cuộc sống, lẻ loi đơn độc trong tâm hồn mà tới giờ đây tôi cũng chưa từng có một tri âm tri kỷ nào để chia sẻ tâm sự của mình. Tuổi xuân đi qua vội vã, nhường cho tuổi già lừng lững đến, da mồi, răng long, tóc bạc, tôi chợt giật mình...xoè tay đếm đốt, đã sáu sáu năm hiện diện dưới ánh mặt trời nầy, cuộc vui chưa đến được bao lâu, thời đăng quang con gái, cái thời có kẻ đón người đưa chưa được dài, đã lội bơi dòng nước ngược, nỗi khó khăn của gia đình, đã làm tôi hụt hẫng, những giây phút mộng mơ của thời thiếu nữ, cởi bỏ lớp nữ sinh, xếp lại tà áo dài trắng trinh nguyên, để nghiêng vai chia sẻ gánh nặng trong cuộc sống gia đình.
Năm 1975 tôi chỉ vừa tròn 18, chưa kịp biết soi gương chải chuốc, tóc còn chưa biết tết để cài hoa, đã vội vã đi vào đời sống thực tiễn thời đó, thì mộng gì đây, mơ gì đây trong lúc giao thời thuở đó, có, có một cuộc tình, à không có một cuộc tình vừa chớm nở đã vội tan, chỉ lãng đãng trong những giấc mơ, những đêm giật mình tỉnh giấc hình ảnh không trọn vẹn, để nghe con tim đau nhói, một thứ tình cảm đơn phương mà hoài hoài thương nhớ, trong một bối cảnh nào đó không hiểu người ấy có còn nhớ đến tôi không!
Tôi thường tự hỏi mình như thế, câu trả lời chỉ là những dòng nước mắt, đơn phương thì có mối tình nào trọn vẹn...
Chiều càng xuống, đêm càng sâu, thì nỗi nhớ càng quay quắt, nó xoay tròn và ngắt nhéo từng tế bào trong cơ thể tôi, tình yêu có thể mang lại những ngọt ngào, nhưng cũng có thể xót xa đau, nhưng vẫn là cái cảm giác thật tuyệt vời...
Tại sao lại phát sinh cái tình yêu nam nữ đó nhỉ, ông trời rãnh rỗi quá khiến cho người dương gian chúng ta dở khóc , dở cười, một sân khấu cuộc đời giữa bi và lạc, sự thu hút giữa điểm nhấn nào để ta chú ý và thương nhớ luyến lưu, một ánh mắt, nụ cười, một ngoại hình, một bàn tay, một vuốt ve nào đó đã làm ta không thể quên, ôi thượng đế...và ai đó đã se sợi chỉ hồng để buộc, và nợ hay duyên để nhận được những ngọt ngào hay cay đắng, tình yêu cũng chẳng phải là bậc thềm để ta phân cao, thấp, sang nghèo, thế mà ta cứ có những bước chân vấp ngã trong cuộc đời, để giờ đây tôi như ốc mượn hồn, thỉnh thoảng thoát ra và trốn vào cái thế giới mà tự mình bao lại...
CHẤT TÌNH YÊU
Tình yêu đâu có tuổi tên
Chỉ cần liếc mắt, nghe tim bồi hồi
Chỉ cần một nụ cười thôi
Chỉ là câu nói trên môi dịu dàng
Tình yêu cũng chẳng phân vân
Con tim hòa nhịp lâng lâng đủ rồi
Đâu cần môi sát bờ môi
Chỉ cần chạm, đã bồi hồi trong tim
Chữ tình dù đắng vẫn say
Vẫn ngây ngất nhớ, quên ngày quên đêm
Chữ tình đâu phải bậc thềm
Phân cao với thấp, phân hèn với sang
Dẫu cho tình biết lỡ làng
Con tim vẫn cứ rộn ràng đắm say
Chữ tình men rượu đắng cay
Vui trong chốc lát, lại buồn năm canh.
Nhưng nói như vậy chứ trên cõi đời nầy không có gì là tuyệt đối, vạn vật đều có thay đổi, trời còn có lúc nắng mưa, rồi thời gian sẽ trôi qua, ta không thể ngược dòng mãi mãi, cũng có lúc ta phải quên một mối tình nào đó, sẽ bạc màu thương nhớ, sẽ phôi phai để đón nhận cái mới, bởi vì nếu cũ còn tồn tại thì cái mới sẽ không đến, như tôi bây giờ đã và đang đón nhận một vầng thái dương đã và đang đến trong tôi, dù hoàn cảnh có thể không tốt, dù tình yêu không trọn vẹn, bởi tôi biết hoàng hôn đã làm phai màu tóc, và đã quay chậm một vòng thì không thể đòi hỏi sự tròn vẹn tuyệt đối được, đời còn được bao nhiêu mà hững hờ không đón nhận…