VIÊN HƯỚNG
Cảm Nhận Thơ Thầy
Cảm Nhận Thơ Thầy
“Hình như thoảng một tiếng đàn” (Viên Minh)
Tiếng đàn thi vị hóa thân phận đoạn trường, oằn mình tuyệt vọng giữa trùng vây hư huyễn, hoặc thăng hoa nỗi buồn trở trăn cô đọng, hay lãng mạn niềm hạnh phúc xa xưa chập chờn ẩn hiện trong mơ. Tiếng đàn ôm đợt sóng trùng khơi vỗ ào ký ức, bềnh bồng bao hoài vọng thẳm sâu, cho góc khuất tâm hồn
bị xới tung mãnh liệt, âm thầm oan khiên cuộc lưu đày làm lụt lội kiếp trăm năm. Đàn hóa thân phiêu lãng muôn chiều trong làn khói thâm u, chồn chân gối mõi mà mãi vấn vương bờ cát dã tràng hong tà huân kỷ niệm. Tháng ngày là gương soi hồi tưởng những chặng đời phong ba quá khứ, nên đàn hóa thân đam mê trong vòng tay hạn hẹp, tưởng sắc cầu vồng vàng niệm tuổi thanh xuân.
Âm đàn còn ôm huyết lệ mênh mang như vết sẹo địa chấn hằn chưa kín miệng, bao nhiễu nhương hệ lụy triền miên phải chăng là viên gạch tàng ẩn soi đường, cho bước chân lấm bụi tự tìm về bản lai diện mục. Vì vậy, tiếng đàn còn thiền ca ảo diệu đời người trong càn khôn hiện thực. Như thiên nhiên luôn là thi ảnh tinh khôi, những nốt pha lê cuộn gió mưa xuyên đồi cao rêu xanh tràn dốc đứng, rồi vệt nắng chở đạo tình trải dài trên rặng liễu thướt tha chao nghiêng vài tán lá, hong khô vạt cỏ tàn đã vẹn kiếp mãn khai. Cung bậc thuần khiết của muôn trùng dào dạt cội nguồn xưa, ôm vũ trụ trong ngần dù biển dâu tang hải. Giao thoa réo rắt từng phím đăng trình rồi tĩnh mặc lặng thinh nhập huyền vi liễu ngạn. Nhân sinh cùng vạn hữu chung giọt lưu ly từ ái hiến dâng, bao dung trong tinh thần vị tha vô ngã, nên dòng sông dẫu chùng lối đèo cao vẫn phiêu hốt thong dong mang phù sa xuôi nguồn biển rộng. Vô thường rực cõi huyền không cho trường canh hợp nhất chơn nguyên. Chơ vơ cô lữ độc hành cho âm đàn diệu khải hòa tan trong thiên thu tuyệt lặng, cho tình yêu vĩnh hằng của mẹ ôm đất trời chân mỹ, sạch lớp bụi hồng hoàn trả mộng trần duyên. Ngôn ngữ hữu hạn bất lực trước chân lý vô ngôn, là nét độc đáo trinh bạch rạng ngời của hư không khoảng lặng. Khoảng lặng là cõi lặng im, là tiếng muôn trùng, hiện tiền nguyên tánh đang là trong từng sát na chân thể tịch nhiên của vạn sắc màu lung linh huyền nhiệm.
“Hình như thoảng một tiếng đàn
Chợt ngân vang đó chợt tan bao giờ
Chợt đâu một tiếng chơ vơ” (Viên Minh)
Lên đường! Ai đã từng miên man đằm mình đi tìm tương lai hạnh phúc trong ảo trạng mạch sống nồng hương, cứ nghĩ ánh lửa rạng ngời không bao giờ tàn lụi, dẫu kiếp người phiêu lãng chìm theo thời gian hữu hạn. Để rồi theo dòng dịch biến thiên, ước mơ chợt mong manh vội vã phơi mình trên cánh đồng khô hạn. Đối diện cùng tuổi chiều khánh kiệt điêu linh, khao khát vàng son bay qua song trĩu nặng cung đời, lòng trắc ẩn thăng hoa chợt thấy nguồn hạnh phúc thật sự đang thai nghén từ khốn cùng tận tuyệt.
Ra đi khắp bốn phương trời
Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa
(Viên Minh)
Tấu khúc muôn trùng lộng trời gió thoảng, mấy nỗi niềm bước ra khỏi nhân duyên, tam thế mộng nghiêng rơi mây hồ hải, thơ trăng Người lan tỏa vọng trùng xa.
Xin trả chim đôi cánh
Đôi cánh nhẹ bay xa
Ta trở về lặng lẽ
Một mình ngắm mây qua (Viên Minh)
Cứ ngỡ thuyền rời bến là chới với đôi tay, là đường trần vàng vọt phôi phai vương mắt buồn u ẩn, là hiu quạnh đất trời hờ hững lạnh triều khuya. Dấu chân xưa đã mịt mù quay quắt đọng thềm rêu, sao ảo tưởng mãi ngẩn ngơ hoài niệm chập chờn lênh đênh hương kỷ niệm.
Tiễn đưa nhau giữa vô thường cát bụi, tục niệm trong lòng lên đỉnh núi chơ vơ, nên chẳng thấy nụ cười ấm tình đời đạo, đâu biết tri ẩm nguyệt vàng mãi lồng lộng trăng sao. Hồn nhiên nào trùng ngộ tâm giao, nguồn thanh khiết tinh khôi chân mỹ tịnh.
Người đi còn lại nụ cười
Cho yêu thương nối tình người ngàn sau
Cho cây đơm lá xanh màu
Cho trăng sáng mãi nhịp cầu thủy chung. (Viên Minh)
Gót phong vân đắm hồng trần thả trôi phiếm mộng, vạn nẻo đường cuộc lữ rọi chân tâm. Nhân sinh khuyết tròn là bức tranh khôi hoa điểm xuyết. Tạ ơn vị Thầy thắp nắng mỗi bài học vô minh, tất cả chưa bao giờ hoại diệt từ vô thỉ vô chung, từng nương nhau hiển bày vầng trăng thiên thu an tịnh.
Người đã từng muốn lồng hương thiên địa bát ngát đại dương, nhưng tồn sinh cô tịch quyện khói u trầm nên Người tùy thuận dòng trôi, thực tại hiện tiền viên dung ngàn sao vũ trụ.
Ta về gặp lại tình ta
Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân (Viên Minh)
Trong ảo tưởng luân hồi, mây là kiếp phong trần nổi trôi hoang vắng khi giấc mơ đời nghiêng đổ phai phôi, cho niềm đau cồn cào vàng vọt lên ngôi những tháng năm đoạn trường mưa lũ. Mây bồng bềnh lênh đênh trên nền xanh phiêu lãng trong ánh vàng lung linh sắc nắng, như tóc mẹ lất phất bay
những chiều hiền hòa rót mật vào tim con một trời yêu thương ảo diệu.
Nguyền trọn kiếp mây sương
Hóa làm hương cúng dường
Hằng hà sa cát bụi
Vô biên cõi diệu thường (Viên Minh)
Mây bay còn là con đường trong ngần viễn phương mang khúc độc hành phiêu diêu qua năm châu bốn bể, là cõi thơ theo làn gió lùa tan hợp vô ngã cuộc hóa thân, cho xanh màu cỏ biếc giữa dòng trôi thanh tân tương hội, cho hoa diễm kiều mang dáng sương về ngự đỉnh nguyệt viên.
Giữa ta bà như nhiên chân mỹ thiện, Người mỉm cười giữa hiện thực bao la, dẫu đất trời vô vi điệu phong ba, huyền chân hiện không-thời gian vỡ rụng. Trong tương ngộ hương cội nguồn vạn cổ, lời hẹn nào tiêu sái cõi nguyên xưa.
Ta có hẹn nhưng quên rồi ngày tháng
Cuộc tao phùng xin trả lại thời gian (Viên Minh)
Thiên nhiên mãi vận hành nhã nhạc hồi sinh muôn màu nhật nguyệt. Như đỉnh sương ngàn mây rong chơi, mặc ráng phai nghiêng chiều lơi nhòa nhạt, chim rũ cánh quanh bóng tùng cô độc đứng uy nghiêm, hoặc đá nằm im nghe sóng lao xao rồi bềnh bồng dạt triều xa phương viễn, thì giấc vô thường vẫn tĩnh tại vườn tâm, vạn cảnh viên thông theo trật tự diệu minh, trọn vẹn trong Người vành trăng xưa giác hạnh.
Ta có đến một phương trời lãng đãng
Tựa hồ như có hẹn cõi ba ngàn (Viên Minh)
Bao trận gió đời cuồng gợn âm ba đã từng đưa Hạc Vàng vượt qua túy sinh mộng tử, dẫu cuộc thiên di lạc loài nghiệt ngã, sa cơ tận tuyệt giữa sỏi đá đoạn trường, Hạc vẫn hòa quyện trong khoảng lặng cội nguồn, vượt núi ngàn mang chân lý rừng hương, thắp ngọn lửa thiêng diệu vời giữa càn khôn thiên địa.
Ta xin làm cánh hạc
Bay vút tận trời cao
Chở nguồn vi diệu pháp
Về thắp sáng trăng sao.
(Viên Minh)
Dẫu nắng sơn khê có đổ bóng hoàng hôn hoang tái, thế sự tuần lưu xô nhân ảnh đêm gầy, Hạc muôn đời yêu vạn thuở phế hưng, vẫn tự tại trăng ngà đóa nguyên xuân mầu nhiệm. Tuồng dâu bể từng sát na thay sắc áo, nhịp đầy vơi du lãng bước luân trầm, trên đỉnh ngàn hay gió bụi xưa sau, vầng Viên Giác luôn như nhiên hằng hữu.
Chuyến mây ngàn vằng vặc nụ chân như, đóa huyền vi vĩnh hằng trong vũ trụ, Hạc thênh thang ẩn vầng trăng tịch tịnh,mang khúc đại đồng hòa nhịp điệu tương giao.
Thiên thu tương thông giữa một với vô cùng đã có từ cõi sơ nguyên, là tiếng lòng yêu thương vĩnh cửu không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ hồng trần. Người đã đến cho khoảng lặng mênh mông tuyệt hòa tối thượng giữa hiện sinh, là nét đẹp muôn đời vọng ngân âm đàn bao dung từ ái.
Ai xưa vào mộng tử sinh
Bao năm ngồi tụng tờ kinh vô thường
Chừng mai sau mộng tỏ tường
Đốt tờ kinh nguyện cúng dường tử sinh (Viên Minh)
Đôi đường âm dương theo nhịp gõ thời gian là chuyện muôn đời trong tục đế. Trò chơi điệp trùng sinh tử tiễn người đi, mấy ai không bơi ngược sóng lòng khi nhớ nhung quắt quay chỉ là chuỗi sầu lênh đênh huyễn hoặc. Triền cát động vọc gió mưa làm mờ phai thanh âm ngày cũ hay mãi còn vết sẹo của khúc nhạc ngân nga gợi chênh chao niềm nhớ. Trầm luân làm bạc màu bao mối liên hệ thân thương hay chính bản thân mình phải nhập nhoạng đớn đau, trực diện cùng đáy huyệt để tái sanh, như chiếc lá đi vào lòng đất bằng những trò say sưa nhảy múa, hoặc hiền lành buông mình theo làn gió mơn man, bắt đầu một hành trình tinh khôi tiếp tục giữa thiên nhiên kỳ diệu.
Đến kiếp nào đủ phước duyên thưởng thức được thiền ca trong nắng chói chang tiết trời táp lửa, hay cơn gió vọng vang thông thốc thổi cong vênh những hàng cây gầy guộc ven đường, thì con người mới thưởng thức được vẻ đẹp thuần khiết trinh nguyên, nét rỡ ràng chân thiện mỹ giữa cuộc tương giao có trong nhau từ sơ cổ. Từ đó, từng khoảnh khắc diễn tuồng hào phóng, hay cảnh hoang tàn cuồng phong hung hãn bởi môi trường bị phá hoại chỉ là vô thường vận hành theo quy luật thiên thu.
Viên Hướng
1.
Hạc Vàng từ thiên cổ
Trùng ngộ cội chân nguyên
Nghe rừng hoang kể chuyện
Đất vang vọng hương thiền
Thênh thang vào cuộc lữ
Liễu tịnh ánh trăng ngàn
Thời nao cùng hành trạng
Huynh đệ ấm trần gian
2.
Đáy chung trà vàng trăng Bửu tự
Giấc mộng trần gió bạt về đâu
Chén vô cùng vang bậc thâm sâu
Người tịnh hóa tạc màu Nguyệt cổ
Về làm mây muôn trùng tương ngộ
Bay nghìn phương hòa nhạc hương đời
Giọt nguyên sơ đồng vọng biển khơi
Nghênh thiên địa vĩnh thời ảo diệu
3.
Hoàng y hay cánh hạc vàng
Quyện trong mây trắng sương ngàn mênh mông
Người về bước nhẹ thong dong
Bóng người như cánh hạc vàng bay cao
4.
Dấu chân xưa quạnh vắng
Đỉnh cô phong nhập trần
Ngày về bên hiên lặng
Huynh đệ chén thanh bần
Người ơi chân phúc lạc
Góc núi nào chuông ngân
Am tranh nào, Cánh Hạc
Trăng rọi bóng trong ngần!
5.
Huyền Không ơi hát dùm ta khúc niệm
Từ dạo nào đất đá lạch nguồn thơ
Ký ức về trổ nhánh, nụ hoang sơ
Nắng chan chát cơ hồ môi thấm mặn
Vai bỏng rát trong đất trời tĩnh lặng
Nhưng vườn tâm Người rực ánh trăng rằm
Mái chùa xưa theo chiến cuộc thăng trầm
Màu hoang phế khơi mạch ngầm hương nguyệt
6.
SỎI ĐÁ HUYỀN KHÔNG XƯA
Ngang qua Người thời nao chuông cổ độ!
Ta đã nằm đợi hóa kiếp phù sinh
Người chạm ta trong thinh lặng ấm tình
Thân sỏi đá ta trầm mình ươm mạch
Ôi nhân ảnh chập chùng thân lau lách
Người trở về từng khoảnh khắc nguyên sơ
Ta đứng lên hồn nguyệt bạch sáng ngời
Ôi dấu ấn của một thời vô ngã!
7.
CHÙA XƯA VỌNG TIẾNG
Pháp nạn về phai hạt nắng vàng
Vô thường cung bậc vỡ sang trang
Quê hương sóng gợn ta về đất
Ủ bóng Hoàng Y vọng cõi ngàn
Thơ bay khói nhạt hoàng hôn lặng
Chiều nào huynh đệ tựa hiên tây
Người ơi kỷ niệm đồi mây vắng
Định mệnh cô thân nhạn lạc bầy
8.
Con thuyền nhỏ thong dong
Khua mái nhẹ theo dòng
Sư vỗ thuyền ca hát
Âm ba gợn hư không (Viên Minh)
Dư vang gợn Huyền Không
Nguồn nguyệt tuệ xuôi dòng
Muôn trùng âm ngân vọng
Tiếng hát nào mênh mông
Thơ xưa ngời đỉnh Huyền Không
Có Người nhỏ giọt phiêu bồng hương thiêng
Thả nguồn nguyệt tuệ như nhiên
Dòng âm lênh láng phả thuyền âm ba
Thong dong sóng gợn ta bà
Máy chèo khua nhẹ trăng ngà tinh khôi
Càn khôn tĩnh tại trên môi
Người ơi diệu Pháp xuyên đồi nở hoa.
9.
Con về đây giữa đất trời chân rạng
Trên môi Người còn tàng ẩn niêm hoa
Chạm bờ không - đâu cũng chốn quê nhà
Đời biển động hiện trăng ngà thiên cổ
Viên Hướng
Hạc Vàng từ thiên cổ
Trùng ngộ cội chân nguyên
Nghe rừng hoang kể chuyện
Đất vang vọng hương thiền
Thênh thang vào cuộc lữ
Liễu tịnh ánh trăng ngàn
Thời nao cùng hành trạng
Huynh đệ ấm trần gian
2.
Đáy chung trà vàng trăng Bửu tự
Giấc mộng trần gió bạt về đâu
Chén vô cùng vang bậc thâm sâu
Người tịnh hóa tạc màu Nguyệt cổ
Về làm mây muôn trùng tương ngộ
Bay nghìn phương hòa nhạc hương đời
Giọt nguyên sơ đồng vọng biển khơi
Nghênh thiên địa vĩnh thời ảo diệu
3.
Hoàng y hay cánh hạc vàng
Quyện trong mây trắng sương ngàn mênh mông
Người về bước nhẹ thong dong
Bóng người như cánh hạc vàng bay cao
4.
Dấu chân xưa quạnh vắng
Đỉnh cô phong nhập trần
Ngày về bên hiên lặng
Huynh đệ chén thanh bần
Người ơi chân phúc lạc
Góc núi nào chuông ngân
Am tranh nào, Cánh Hạc
Trăng rọi bóng trong ngần!
5.
Huyền Không ơi hát dùm ta khúc niệm
Từ dạo nào đất đá lạch nguồn thơ
Ký ức về trổ nhánh, nụ hoang sơ
Nắng chan chát cơ hồ môi thấm mặn
Vai bỏng rát trong đất trời tĩnh lặng
Nhưng vườn tâm Người rực ánh trăng rằm
Mái chùa xưa theo chiến cuộc thăng trầm
Màu hoang phế khơi mạch ngầm hương nguyệt
6.
SỎI ĐÁ HUYỀN KHÔNG XƯA
Ngang qua Người thời nao chuông cổ độ!
Ta đã nằm đợi hóa kiếp phù sinh
Người chạm ta trong thinh lặng ấm tình
Thân sỏi đá ta trầm mình ươm mạch
Ôi nhân ảnh chập chùng thân lau lách
Người trở về từng khoảnh khắc nguyên sơ
Ta đứng lên hồn nguyệt bạch sáng ngời
Ôi dấu ấn của một thời vô ngã!
7.
CHÙA XƯA VỌNG TIẾNG
Pháp nạn về phai hạt nắng vàng
Vô thường cung bậc vỡ sang trang
Quê hương sóng gợn ta về đất
Ủ bóng Hoàng Y vọng cõi ngàn
Thơ bay khói nhạt hoàng hôn lặng
Chiều nào huynh đệ tựa hiên tây
Người ơi kỷ niệm đồi mây vắng
Định mệnh cô thân nhạn lạc bầy
8.
Con thuyền nhỏ thong dong
Khua mái nhẹ theo dòng
Sư vỗ thuyền ca hát
Âm ba gợn hư không (Viên Minh)
Dư vang gợn Huyền Không
Nguồn nguyệt tuệ xuôi dòng
Muôn trùng âm ngân vọng
Tiếng hát nào mênh mông
Thơ xưa ngời đỉnh Huyền Không
Có Người nhỏ giọt phiêu bồng hương thiêng
Thả nguồn nguyệt tuệ như nhiên
Dòng âm lênh láng phả thuyền âm ba
Thong dong sóng gợn ta bà
Máy chèo khua nhẹ trăng ngà tinh khôi
Càn khôn tĩnh tại trên môi
Người ơi diệu Pháp xuyên đồi nở hoa.
9.
Con về đây giữa đất trời chân rạng
Trên môi Người còn tàng ẩn niêm hoa
Chạm bờ không - đâu cũng chốn quê nhà
Đời biển động hiện trăng ngà thiên cổ
Viên Hướng