Xướng: 
 

Khúc Hạ Sầu
Nguyễn Gia Khanh

1.
BAO GIỜ BẾN ĐƯỢC GẶP THUYỀN ĐÂY
Cánh nhạn năm xưa mãi lạc bầy
Hạ vắng nên hồng phai sắc phượng
Trời buồn để tím đẫm màu mây
Trăng thề mấy lượt tròn sang khuyết
Rượu tủi bao phen cạn lại đầy
Giở đọc vần thơ ngày cũ ấy
Nghe lòng trĩu nặng những niềm tây

2.
Nỗi nhớ nào khơi vẫn phủ đầy
BAO GIỜ BẾN ĐƯỢC GẶP THUYỀN ĐÂY
Ngùi trông ảnh cũ màu son nhạt
Chạnh tưởng người xưa dáng liễu gầy
Lẻ gối phai hương đành úa mộng
Đơn cầm lạc phím lại chùng dây
Đèn chong bóng đổ nhòa song vắng
Đếm lá vàng rơi ngập tháng ngày.

3.
Thu tàn vẫn nuối ngọn heo may
Biết lấy gì so nỗi nhớ này
Mấy thuở người còn xa chốn đó
BAO GIỜ BẾN ĐƯỢC GẶP THUYỀN ĐÂY
Hàn sương lối cũ vừa giăng kín
Úa lá thềm xưa đã phủ đầy
Nhóm đỏ lò hương chừng lạnh lẽo
Cho lòng ấm lại mộng thơ ngây

4.
Dõi bước người đi rủ nét mày
Trông về viễn xứ mắt nhòe cay
Lao xao ngọn gió lùa cơn lạnh
Tí tách thời gian gõ nhịp chầy
Mấy nẻo chim đành quên tổ ấy
BAO GIỜ BẾN ĐƯỢC GẶP THUYỀN ĐÂY
Mây giăng tím ngắt trời liêu tịch
Nỗi nhớ ngàn xa cứ đọa đày.

5.
Trông mùa phượng nở ngậm ngùi thay
Ngõ vắng còn đau những dấu giày
Chuyện cũ hoài khơi vừa mới tỉnh
Men sầu mãi chuốc chẳng buồn say
Vương niềm khắc khoải tình khôn xiết
Gợi giấc tương tư cảnh khéo bày
Ngóng quãng sông chiều lòng quặn thắt
BAO GIỜ BẾN ĐƯỢC GẶP THUYỀN ĐÂY.


Họa:
 

Nợ Cao Nguyên
Thu Ẩn

1
ĐÃ HẸN SAO NGƯỜI CHẲNG GHÉ ĐÂY?
Màn đêm thẫm sắc vạc ăn bầy
Dăm đèo lũng đợi vô tình gió
Một thảo lư sầu trót lỡ mây
Dẻ* dại còn thơm lừng túi cũ
Rừng sim vẫn mọng tím hoa đầy
Sao trời thức ngủ buồn khua rụng
Chút bão giông hồn lộng nẻo tây

2
Miền sơn cước lạnh thả mơ đầy
ĐÃ HẸN SAO NGƯỜI CHẲNG GHÉ ĐÂY?
Nguyêt gửi lên trời duyên chín ngã
Tơ thòng giữa dốc mộng ngàn dây
Giàng ơi, cỏ nhợ nào mai mối?
Mế hỡi, vàng son chợt khổ gầy!
Đổ thác trong lòng trăng bỡn cợt
Buồn sơn nữ ấy vục bao ngày

3
Níu giữ nhu mì vạt cỏ may
Cồng chiêng lễ hội suốt đêm này
Chưa thề phải mộng thì ru lấy
ĐÃ HẸN SAO NGƯỜI CHẲNG GHÉ ĐÂY?
Tựa nhiễm cần sa buồn ngất ngưởng
Tuồng say bạch phiến huyễn vơi đầy
Ngang đền cổ kính trầm hương nguyện
Chỉ thấy im lìm phỗng tượng ngây

4
Nhà rông vắng lặng tửu ngang mày
Thiểu não ôm cần ché rượu cay
Thiếu nữ làng chăm còn dệt thổ
Người em lán thượng chẳng khua chày
Đang chờ mãi khách chưa về vậy?
ĐÃ HẸN SAO NGƯỜI CHẲNG GHÉ ĐÂY?
Một phiến bình yên vừa đổ gãy
Gùi lưng nỗi nhớ nặng như đày

5
Quấy nhiễu sương hàn trở lạnh thay
Sườn non đá chẳng lặng âm giày
Theo hoàng thảo núi đưa người lại
Để họa mi rừng hót lũng say
Tạ lỗi người xinh chiều ướm hỏi
Hờn ai mắt liễu lệ phơi bày
Nghe lời trách nhẹ như làm nũng:
"ĐÃ HẸN SAO NGƯỜI CHẲNG GHÉ ĐÂY?"

 


  Trở lại chuyên mục của : Tổng Hợp