Xướng:
Người Và Bóng
Phương Hà
Người thẳng mà sao Bóng lại cong ?
Có chi khuất tất ở trong lòng ?
Run run, thổn thức dường đau khổ
Ngắc ngoéo, lằng ngoằng tựa rối bung
Ghen ghét, so đo: tâm bấn loạn
Tính toan, luồn lách: ý xoay vòng
Khi hồn trong sáng và thanh thản
Người - Bóng song đôi, giống lạ lùng.
Bài họa:
CHIẾC BÓNG TRÊN ĐỜI
Văn Thanh
Đường đời lúc thẳng, có khi cong
Bóng đổ chiều hôm, khuất tất lòng
Trống vắng đường xưa, cành lá trụi
Lẻ đơn lối cũ, nắng chiều bung
Buồn vui vô cớ luôn day dứt
Sầu khổ không tên mãi quẫn vòng
Ánh sáng lờ mờ trong cõi tạm
Tình yêu nào chẳng dễ săn lùng
NON VỚI NƯỚC
Hải Rừng
Núi cao vòi vọi suối long cong
Cảnh tú vô tư thánh thót lòng
Thảng hoặc lưng trời mây nhẹ lướt
Bôn ba dòng trũng nước tràn bung
Đời không mộng đẹp vươn xuôi thẳng
Trí chẳng tâm an cuốn lượn vòng
Lãng tử dừng chân buông hệ lụy
Quê hương tiếng gọi xá chi lùng
XÓT XA LÒNG!
Như Thu
Bức ảnh phai màu góc đã cong
Đêm nay ngắm kỹ xót xa lòng !
Má hồng phấn điểm bao niềm nhớ
Áo ấm khăn quàng mấy sợi bung
Cứ ngỡ người xưa đà rõ ý
Nào đâu mộng úa mãi quay vòng
Trên đường nếu gặp mong rằng chớ
Ngoảnh mặt làm thinh quá lạnh lùng!
CHIẾC BÓNG
Thy Lệ Trang
Gió rít từng cơn chạnh tím lòng
Đêm nằm nhớ lại nét mi cong
Tình trao ngày đó...tình không đặng
Mộng gởi đêm nào...mộng đã bung!
Sỏi đá càng đau đời vấp ngã
Hồn trăng thấm lạnh cảnh quay vòng
Ngàn năm ta vẫn còn xa lạ
Chiếc bóng: tầm xa cuộc đuổi lùng!
GIỮA CHỐN TỊCH LIÊU
CaDao
Nửa áng trăng suông rót lạnh lùng
Sông Ngân vẽ khuyết chạm vành cong
Kìa ai đứng lặng, tâm đau xót
Để bóng in sầu, dáng rã bung
Mảnh Nguyệt mảnh Hằng rơi lạc giấc
Dòng Mê dòng Giác cuộn xoay vòng
Niệm câu kinh nguyện trong thinh vắng
Quán trọ đời riêng tịnh cõi lòng
TÂM SỰ
Trần Văn Hạng
Trần Văn Hạng
Trăng nghiêng cuối tháng dáng cong cong
Lơ lửng từng không tự bảo lòng
Bàng bạc điểm hương hoa đợi nở
Lung linh tô sắc nụ chờ bung
Thương duyên lẻ bóng thân đơn chiếc
Xót kiếp đơn côi phận lạnh lùng
Tỏa sáng năm canh hồn quạnh quẽ
Ngày đêm xuôi ngược cứ quay vòng.
NHỚ XƯA
Thục Nguyên
Thục Nguyên
Nhà nàng trong hẻm, lối cong cong
Mưa dẫu đang rơi, vẫn nức lòng
Nhớ dáng em thon, nhanh nhẹn bước
Thương làn tóc rối hững hờ bung
Vô tình đâu biết người đeo đuổi ?
Phật ý cho nên bậu lạnh lùng ?
Ngoảnh mặt liếc ngang mà chẳng biết
Vì ai, ai lượn cả trăm vòng ?
GIẤC HOANG ĐƯỜNG
Nguyễn Gia Khanh
Nguyễn Gia Khanh
Vì tên chim sợ bóng cây cong
Ngẫm chuyện nhân gian lại chạnh lòng
Cổ ngắn trời cao kêu mấy thấu
Thuyền manh sóng cả tránh sao bung
Bao tuồng bĩ thái còn giăng bẫy
Một kiếp trầm luân cứ xoáy vòng
Giữa cõi hoang đường muôn bả dụ
Trong mê xót kẻ mãi đi lùng.
NÉT THẲNG – ĐƯỜNG CONG
Nguyễn Đắc Thắng
Nguyễn Đắc Thắng
Thiên nhiên nét thẳng hợp đường cong
Kiến tạo phôi thai những mảnh lòng
Thẳng vút trời cao xuyên đỉnh trụ
Cong choàng biển rộng cuốn vòm bong
Khi thương giữ lấy niềm mơ hướng
Lúc cảm bày phơi sợi chuyển vòng
Lối cũ đi về tâm chẳng đổi
Đường xiêu dáng ngã bóng chao dòng!