Xướng:
 
HẢO HÁN
Kha Tiệm Ly


Ngựa hồng chưa nản bước chân bon
Chí đặt non cao há sợ mòn
Thẳng cánh quăng đi trò lếu láo
Ngoài tai vứt bỏ chuyện con con
Đã không ham chút tiền tài bẩn
Thì dễ gì cong ngọn bút son?
Kiếm báu thở dài trong hốc đá,
Đêm đêm còn mộng đỉnh Lương Sơn.
                          
Họa:
 
1. NO HẢO LỚ
Miệt Vườn Sau


Ngựa chạy thời giờ vẫn cứ bon
Niên cao sĩ lụn khí hao mòn
Cầu an ngại nạn mồm hơn láo
Rụt cổ co đầu chí bé con
Nợ nước quăng đi tay vớ bẫm
Thù nhà bỏ mặc miệng tô son
Thanh lâu năng ngụ kinh nhà đá
Thì mộng chỗ nào Lương với Sơn???
                       
2. TIỀN NHÂN!
Đức Hạnh


Hảo Hán yêu đời, ngựa vẫn bon
Non sông lảnh thổ cớ sao mòn!
Do đâu cơ vận còn dang dở?
Bởi vậy mưu đồ... chỉ cỏn con
Hãy thả thuyền tình ra biển cả
Chớ gò tham vọng* trát màu son
Tiền Nhân hùng dũng trừ xâm lược
Hậu thế trung thành giữ hải, sơn…!
                               
* Tham vọng bành trướng của Trung Quốc
 
3. CHIẾN MÃ
Cư Nguyễn


Lưng đồi chiến mã mộng đường bon...
Sức dẫu tàn vơi chí chẳng mòn
Mặc thói đời phô tuồng nhỏ mọn
Lơ trò kịch cỡm rối còm con
Sơn hà mãi một lòng chung thủy
Tổ Quốc luôn toàn dạ sắt son
Nhiệt huyết dâng tràn mong hiến trọn
Mơ ngày hí lộng giữa Trường Sơn!                          
 
4. ĐÔI LỜI VỚI KHA HUYNH
Hoành Trần


Gân thiệt huynh Kha dẻo sức bon,
Lời thơ ngọn bút mãi chưa mòn.
Đâm vào bọn ác không chừa lão.
Chọc đến lũ gian chẳng tránh con.
Hào khí ngút trời ghi dạ thảo.
Chí hùng lêch đất tỏ lòng son.
Thư sinh dẫu trói gà không chặt.
Nhưng vẫn vững tâm tựa Thái sơn.
                              
5. CƠN MƠ
Lý Đức Quỳnh

 
Tang bồng quẫy gánh bước bon bon
Thỏa tận đoài đông chí chẳng mòn
Đã quyết tung hoành nơi biển cả
Chi cầu quanh quẩn xó ao con
Thuyền kia chở đạo xây đời thắm
Bút nọ vun tình dưỡng nghĩa son
Tỉnh giấc mơ lòng,cơn khắc khoải
Sương mù bạc trắng phía Trường Sơn !
                        
6. HẠO KHÍ
Nguyễn Huy Khôi

 
Dong duổi thung dung vó ngựa bon
Quan hà muôn dặm trí không mòn!
Vụng trò... thây kệ phường nhăng cuội,
Khéo diễn... màng chi đám nhách con (?)
Bả lợi lánh xa... thơm dạ ngọc,
Hư danh chối bỏ... thắm nghiên son!
Đã là hảo hán trang quân tử
Há quản phong trần trải tuyết sơn!
 
 
7. BẢO KÍNH
Lê Viên Ngọc

 
Khí khái qua từng những dặm bon
Đường trường phỉ sức ngựa phi mòn
Nhân tình nghĩa hiệp điều to tát
Thế thái trò đời chuyện cỏn con
Ghét kẻ si mê tâm địa hiểm
Mến người quý trọng tấm lòng son
Vung gươm sát thát loài hung bạo
Tỏa sáng gương lành Yên Tử sơn
                           
8. ANH HÙNG
Trịnh Cơ

 
Mấy dặm đường xa vết ngựa bon
Thênh thang sông núi chẳng hao mòn
Xả thân gìn giữ miền quan yếu
Góp sức yên bình chốn cỏn con
Nhất quyết không tha phường trét phấn
Một lòng chẳng khứng bọn tô son
Trời cao hằng giúp người trung đạo
Phù Đổng quay về ần Sóc Sơn.
 
9. TIẾNG GỌI
Thanh Hòa

 
Đâu hồn sông nuí đất Lam Sơn ?
Giữ cõi ngàn năm chẳng sói mòn
Quật khởi anh hùng nêu chí lớn
Vùng lên dân dã góp lòng son
Cam lòng hại nước vùi thân thế?
Cám dạ phản nhà diệt cháu con?   
Dưới nguyệt gươm mài vì chánh nghĩa
Vọng vang truyền kiếp vó câu bon
 
10. MẶC AI...
(Tặng Kha huynh)
Như Thu


Người đã thôi sờn những vết bon
Mặc ai cười cợt hướng đâu mòn
Gửi vần thơ phú gìn sông núi
Dệt áng mây rồng nhủ cháu con
Giong ruổi đường xa tròn nghĩa thắm
Ngóng chờ bạn hữu vẹn lòng son 
Dọc ngang bốn biển vui huynh đệ
Chẳng nịnh bên ngoài bởi lớp sơn!
 
11. HẢO HÁN ĐÂU RỒI
Trần NHư Tùng

 
Cả đời lưng ngựa chẳng ngừng bon
Lúc dọc đường quan lúc lối mòn.
Dẹp những trái ngang nâng bậc mẹ
Xóa bao cay đắng dưỡng hàng con.
Nắng mưa đâu giảm lòng kiên định
Xương máu không sờn dạ sắt son.
Mỏi mắt ngày nay mong Hảo Hán
Dối lừa trừng trị đẹp giang sơn.
 
12. NỖI LÒNG...
Thy Lệ Trang

 
Đường dài ngựa chửa nản chân bon
Hào khí vì ai đã héo mòn
Số phận ngậm ngùi cay mắt lệ
Duyên tình nghiệt ngã nát hồn son
Rượu nồng dẫu thấm đời cô độc
Chí lớn đâu bằng mộng cỏn con
Nàng đến rồi đi trong giấc điệp
Bỏ mình ta giữa đỉnh vu sơn!
 
13. HỎI
Phan Tự Trí


Cát dồn vó ngựa mãi bon bon
Chân cứng can chi quản đá mòn ?
Đã biếng căng buồm ra biển lớn
Cớ gì dúm gối ngự thuyền con ?
Tơ vương cho đắm làn lưng phấn
Lại rối để chìm bụm gót son?
Hào kiệt anh hùng đâu hết cả ? 
Lẽ nào chẳng thẹn với Thường Sơn* ?


* Triệu Vân (168-229), tự là Tử Long , người vùng Thường Sơn, là một vị tướng giỏi thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. 
 
14. NẰM NGHE GIÓ HÚ
Huy Phương


Dặm xa ngựa khỏe vẫn còn bon
Lưng núi nôn nao nước xói mòn.
Đã biết tòng theo con đường lớn
Lẽ nào chối bỏ mảnh tình con?
Mặc ai sớm tối lo tài lộc
Kệ kẻ đêm ngày lựa phấn son.
Thao thức mòn đêm không chịu ngủ
Nằm nghe gió hú vọng Trường Sơn.
        
15.TỰ THÁN
Sông Thu

 
Đã hết thời chân ngựa sải bon
Sức trai có lúc cũng hao mòn
Vết hằn năm tháng đà sâu đậm
Dấu ấn cuộc đời chẳng cỏn con
Chí nản, hồn suy, tâm nhạt sáng
Mắt mờ, tay yếu, bút phai son
Gươm đao bỏ mặc năm han rỉ
Chuôi kiếm hoen mờ tróc nước sơn.
 
16. TRƯỢNG PHU
Võ Tấn Hùng

 
Ngựa Tứ đường dài chân mãi bon
Trời cao chí cả sợ chi mòn?
Trong làng  đếch ngại lời thiên thẹo.
Ngoài ngõ chẳng phiền chuyện cỏn con.
Danh lợi dễ đâu cong ngọn bút,
Quyền uy khó thể  nhạt lòng son.
Gian nan nặng nợ anh hùng trải,
Danh rạng muôn đời chẳng phết sơn
 
17. VƯỢT TRƯỜNG SƠN
Hồ Hắc Hải

 
Băng qua rào cản thẳng chân bon
Gian khó không sờn chí chẳng mòn
Ghét bọn gian tham mồm nịnh hót
Khinh bày đục khóe đức hèn con
Thù nhà quên sạch tâm lo vét
Nợ nước buông xuôi dạ nhạt son
Ngẫm lại bao người vì tổ quốc
Đánh quân xâm lược vượt trường sơn.
                                                

  Trở lại chuyên mục của : Tổng Hợp