Xướng: 

Khúc Chiều
(Thập thức Ô thước kiều)
Nguyễn Vô Cùng


1
Mấy chục năm rồi xa chốn cũ
Ngỡ ngàng cứ tưởng mới vừa qua
Chói chang nắng đổ giàn hoa úa
Thầm lặng người đi sóng lệ nhòa
Nỗi nước tim mòn thân lữ thứ
Cung đàn máu rướm bản du ca
Chân mây vẫn ngóng mùa sum họp
Đất cũ hồi sinh kịp bóng tà

2
Tà dương thấp thoáng cuối non tây
Xao xác chim kêu gợi những ngày
Ngõ tối mẹ cầu cơn gió lặng
Rừng sâu con đếm nỗi buồn lay
Một trời đổ vỡ tràn năm tháng
Hai tiếng thương đau lấm mặt mày
Đổi chủ quê mình ra xứ lạ
Cho người tan tác mảnh hồn say

3
Mảnh hồn say khướt trời xa lắc
Ta mãi ôm chi một phiến sầu
Rời rã vai gầy lưng núi thẳm
Chập chờn mộng dữ trắng canh thâu
Cồn xưa khói tỏa cay bờ mắt
Dặm khách sương chan bạc mái đầu
Son phấn tuồng đời ghê mặt vẽ
Cười khan mà dấu cõi lòng đau

4
Dấu cõi lòng đau giữa chợ chiều
Nghe chừng phố xá cũng cô liêu
Nắng chưa đủ ấm ngày mau tắt
Tình vẫn dâng đầy bóng vội xiêu
Rượu vắng tri âm thành đắng ngắt
Đàn chùng lạc điệu cũng buồn thiu
Mày râu phờ phạc đời ly khách
Bến nước soi gương thẹn ít nhiều

5
Ít nhiều cũng một thời chinh chiến
Còn thoảng bên tai tiếng đạn gầm
Xung trận máu tràn cơn bão lửa
Hạ màn hồn đọng nỗi buồn câm
Biết câu thế sự là mây thoảng
Sao kiếp nhân sinh tựa sóng ngầm
Từng đợt xô ta về đảo vắng
Quanh mình ôi cả biển sầu ngâm!

6
Ngâm khúc thơ xưa những thẹn thùng
Đâu giòng máu Việt trước thù chung
Binh thuyền phá Hán tài thao lược
Chiến mã bình Mông chí vẫy vùng
Thế nước cheo leo bờ vực thẳm
Lòng người chới với nỗi lao lung
Trong đêm chợt thấy từ muôn ngả
Ánh lửa yêu thương nổi bập bùng

7
Bập bùng ánh đuốc hay lời hẹn
Một sáng hoan ca dậy đất trời
Vén áng mây mù cho nắng dọi
Khai dòng lệ ứ để sầu vơi
Đem trang sử cũ soi hồn nước
Lấy trái tim son dệt mộng đời
Đường dẫu thác ghềnh chân có mỏi
Lòng quê xin giữ đến tàn hơi

8
Hơi ấm trao nhau phút chuyển mùa
Người về dựng lại mái nhà xưa
Thềm hoang mấy độ tầng rêu phủ
Vách trống bao phen ngọn gió lùa
Biết ánh tà dương gần xế bóng
Mà tình cố lý chẳng già nua
Nghe chăng tiếng vọng từ xa thẳm
Một dãi cơ đồ bỏ nắng mưa

9
Nắng mưa chẳng nhạt tình non nước
Xiết chặt bàn tay nối mộng lành
Mở cửa tự do trời biển rộng
Gieo mùa nhân ái ruộng đồng xanh
Chồi non thế hệ dần thêm lá
Lộc biếc dân sinh sẽ đậm cành
Khi trái tim mang giòng máu Việt
Quay lưng ngoảnh mặt hỏi sao đành

10
Hỏi sao đành đoạn, hỏi riêng ai
Gẫm cuộc trăm năm được mấy dài
Rõ mặt, hư danh còn luẩn quẩn
Tàn đêm, ảo mộng cứ dằng dai
Dẫu hồn cố thổ thường vương vấn
Song bước ly hương vẫn miệt mài
Quán trọ bên trời bao thổn thức
Mơ mòng đất mẹ một ngày mai.


Họa 1: 
 

Khúc Cảm Chiều
( Ô Thước Kiều thập thức.)
Nguyễn Gia Khanh


1.
Viễn xứ bâng khuâng hình bóng cũ
Quê nghèo gửi mộng áng mây qua
Vời trông gác tía sương bàng bạc
Lại nhớ lều tranh khói nhạt nhòa
Chếnh choáng men đời cơn huyễn mộng
Não nùng miệng thế khúc hoan ca
Lòng đau một bước chân thêm nặng
Cố quận hoài trông buổi bóng tà.

2.
Bóng tà dương rụng nhuốm niềm tây
Ráng níu hoàng hôn nhợt nhạt ngày
Xót kẻ ôm sầu tình chửa đặng
Thương người tựa cửa bóng khôn lay
Bẽ bàng trăng lạ cay làn mắt
Đau đáu nguyền xưa rũ nét mày
Giọt đắng bao năm đời chuốc mãi
Mà lòng ta vẫn chẳng buồn say.

3.
Buồn say ngàn dặm trời non nước
Giấc điệp còn đây dỗ bớt sầu
Nỗi nhớ chan chan đầy gối lạnh
Cơn buồn rờn rợn suốt đêm thâu
Say men hồ thỉ dù xanh mộ
Tỉnh mộng hoàng lương đã trắng đầu
Vẫn biết ân tình nhiều bạc bẽo
Vui ngoài trong lại nhói tim đau.

4.
Tim đau bởi nắng sớm mưa chiều
Bóng xế hong đầy nỗi tịch liêu
Bến vắng âm ba cơn khát vọng
Trời buồn nắng quái giọt nghiêng xiêu
Đơn cầm nhạt nhẽo dây chùng lặng
Độc ẩm ê chề miếng hẩm thiu
Mấy độ thu qua đời lữ thứ 
Trông gương đã thấy thẹn lòng nhiều.

5.
Lòng nhiều ẩn trắc niềm dâu bể
Võng động hồn mê tiếng réo gầm
Danh lợi phù vân đà chẳng mộng
Phận đời hoa lạc cũng đành câm
Ván cờ thế cuộc thôi toan tính
Con sóng lòng nhân mãi ngấm ngầm
Ào ạt quanh ta ngàn lớp lớp
Hòa cùng biển vắng khúc buồn ngâm.

6.
Ngâm đoạn tình thi luống thẹn thùng
“Sơn hà Nam quốc” nặng tình chung
Bóng ma Tất Liệt đang dòm ngó
Hào khí Bình Than quyết dậy vùng
Đục nước bầy cò toan quấy quá
Xiêu nhà lũ chuột định lay lung
Đã nhen than ấm từ muôn thuở
Cho lửa ngày mai lại thổi bùng.

7.
Thổi bùng ngọn lửa tan đêm lạnh
Ta lại cùng ta đứng giữa trời
Xua bóng mây mù cho nguyệt tỏ
Xiết vòng tay ấm để buồn vơi
Núi sông Hồng Lạc thêu tình nước
Nòi giống Rồng Tiên tạc nghĩa đời
Muôn dặm chim bằng dù mỏi cánh
Nghĩ về đất Mẹ mãi nồng hơi.

8.
Hơi lạnh dần tan ấm lại mùa
Cô lư mình lợp nếp tình xưa
Giông ngừng cợt mái bao lần dột
Gió hết đùa phên mấy trận lùa
Mơ giấc hương quan dìu bóng ngả
Níu vầng nhật lạc vớt già nua
Trầm luân san lấp ai đây nữa
Để cõi sơn hà hết gió mưa!

9.
Gió mưa chẳng nhạt tình vàng đá
Bầu sữa cùng chia giọt mát lành
Ươm hạt nhân tâm bừng nụ biếc
Cho vườn ái hữu rợp màu xanh
Đã nghe đất tỏa hương nồng cội
Mà thấy đời đơm quả trĩu cành
Máu đỏ hòa chung giòng Lạc Việt
Nỡ chi quay mặt để sầu danh.

10.
Danh vầy giấc huyễn cõi trần ai
Mải bước bôn ba trải dặm dài
Cuộc thế tranh hùng đà mấy thỏa
Miếng đời vướng lụy hẳn còn dai
Lá bài phận số đang trôi nổi
Ngọn kiếm lương tri lại dụa mài
Nửa gánh tang bồng dù đã thẹn
Vẫn khôn vơi mộng gửi ngày mai.


Họa 2:

Bóng Chiều
(Chuyết họa bài họa Khúc Cảm Chiều - Ng.Gia Khanh)
Nam Kha


1) 
Bước mỏi trầm tư thân khách trọ
Mệt nhoài thấm thía bóng mây qua
Buổi hoàng hôn gọi còn ray rứt
Cuộc lữ trình đau chẳng xóa nhòa
Sợi nắng vòng vèo khơi nỗi nhớ
Âm thanh nhè nhẹ dậy tình ca
Sách xưa lần giở ôn hoài niệm
Cánh bướm đã khô....ngọn bút tà..

2)
Ngọn bút tà huy khởi hướng tây
Như không như có xác thân này
Khói sương mù mịt trùng dương khuất
Men thở nồng nàn sóng ngực lay
Gợi lại dáng xưa lưu ký ức
Còn chăng ao cá rửa chân mày?
Ra đi hồn gửi miền ngơ ngác
Nhung nhớ hương làng lỡ cuộc say

3)
Lỡ cuộc say mù niềm viễn mộng
Mòn đời trôi lạc nhịp tương sầu
Đêm dài hắt bóng người...loang lổ
Ngày mỏi soi gương nét..thẳm thâu
Đuôi mắt ngày nao hằn dấu vết
Tóc mây giờ đã điểm sương đầu
Run run ngọn bút mờ trang giấy
Ngoảnh lại quê nhà khúc ruột đau

4)
Khúc ruột đau thương quặn thắt chiều
Khi hồn tịnh lắng chốn cô liêu
Trăng treo đỉnh úa đêm thao thức
Rêu bủa đời xa bước loạn xiêu
Vi vút giấc mơ vàng huyễn ảo
Ngỡ ngàng chiếc bóng lạnh buồn thiu
Bốc hơi mây khói loang trời đất
Giọt đắng tràn mi đọng ít nhiều

5)
Nhiều lúc nhớ đồng xanh ủ dột
Đôi khi nghe sóng bạc vang gầm
Thả tình mười tám gieo lời ngọt
Thắp lửa đôi mươi cất tiếng câm
Sợi khói lung linh niềm hạnh ngộ
Mái tranh âm ỉ ruột đau ngầm
Dặm dài khách lữ nâng ly cạn
Hun hút quê hương dạ khúc ngâm

6)
Ngâm khúc hoài xưa tiếng trống thùng
Mơ về nguyên thỉ cội nguồn chung
Miền xa tuyết lạnh mây giăng lưới
Dặm lữ chân trơn bướm lạ vùng
Xanh đỏ tím vàng cam..bối rối
Đắng cay mặn chát ngọt..mông lung
Băn khoăn nuối tiếc người năm cũ
Nồng ấm vòng tay ngọn lửa bùng

7)
Ngọn lửa bùng xuyên...xua tuyết giá
Gót nai bước lạc đẫm sương trời
Trăng xanh thăm thẳm vàng mơ ẩn
Lá úa ve vờn đắng chát vơi
Có bóng chim rung cành sáng sớm
Còng lưng mẹ gánh buổi chiều đời
Đứa con viễn xứ muộn màng ngóng
Tiếng hát ầu ơ...giọng khản hơi

8)
Khản hơi từ độ gió giao mùa
Ngơ ngác ảo mù dáng mẹ xưa
Tựa gốc nghe đàn chim kễ lể
Treo hồn giăng ngọn cỏ lay lùa
Sẫm hồng bóng cọng rơm phiền muộn
Loang đỏ màu triền núi lão...nua
Sợi khói mái tranh vương...tiềm thức
Vỏ vàng khuôn mặt khóc sau mưa

9)
Mưa héo hắt rơi miền lạnh giá
Gió đìu hiu thoảng mộng hiền lành
Cầm dao chặt đứt hoàng hôn đỏ
Ước biển hóa thành ruộng lúa xanh
Tình trói triền miên vào gốc khế
Thơ bay diễm ảo ngự đầu cành
Cánh diều lơ lửng về thơ ấu
Dệt lưới linh hồn sống ẩn danh

10)
Ẩn danh chẳng nhớ mình là ai
Còn chút bâng khuâng lữ dặm dài
Tròn khuyết trăm năm tan lại hợp
Vui buồn trọn kiếp vỡ...rồi dai
Lá xanh ngọn cỏ vờn e ấp
Sách cũ bướm hoa ép miệt mài
Lững thững bóng chiều ươm nụ biếc
Biết đâu lại nở đóa hoàng mai...


  Trở lại chuyên mục của : Tổng Hợp