Xướng:
Muôn Ngã ĐI-VỀ
Mặc Phương Tử
Dâu bể đôi bờ đường thế nhân
Lãng du chừ, trót cuộc phong trần!
Thuyền về bụi vẳng chiều sương rụng
Trăng lạnh non ngàn lệ đá ngân.
Người thấy bâng khuâng trăm cánh mộng
Ta nghe xao xác một mùa xuân.
Mới hay đời vẫn mênh mông quá... !
Muôn ngã đi-về một vết chân.
Hoạ:
Quay Về
Trúc Nguyên
Lãng tử quay về tựa đức nhân,
Để đời tươi sáng chuyển duyên trần!
Thanh thiên vạn thuở trăng ngà hiện
Cổ tự bao đời chuông diệu ngân
Nhiếp niệm tâm thành tan ảo mộng
Hồi đầu chí quyết tỏ huyền xuân
Lắng nghe vạn vật hoà âm điệu...!
Xứ xứ yên bình theo bước chân.
California, 21-03-2019
Có Dừng Chân
Như Thu
Sang giàu, khốn khó cũng phàm nhân
Tứ đại thầm mơ giữa bến trần
Mấy phút nhìn tâm rời vọng khởi
Bao ngày đối cảnh đợi chuông ngân
Nhởn nhơ đàn bướm vui mùa hạ
Rực rỡ hoa đào cảm tiết xuân
Viễn khách lang thang miền giá lạnh
Khi lòng mỏi mệt có dừng chân?
Vui Cuộc Đến Đi
Lê Đăng Mành
Đang là chung bước với tha nhân
Thì hãy an vui kết bụi trần
Lặng lẽ mà nghe lời khói thở
Âm thầm để biết giọng sương ngân
Kìa mây nhàn tản dầm màu tuyết
Đây nước yên hàn tẩm sắc xuân
Đi..ở, đến…về thường nhã độ
Bên người đằm thắm chẳng cuồng chân
Tôi Còn
Lý Đức Quỳnh
Sâu lòng khát ái ủ mầm nhân
Dục vọng tùy miên hiện thế trần
Trí vẽ huyền âm cuồng ngựa giục
Tâm vời huyễn tượng loạn triều ngân
Hoang mang lửa đốt tìm trăng hạ
Thảng thốt đông gào gọi chuyến xuân
Bạc trắng sương vờn mây khói lạnh
Tôi còn ngỡ dấu ảo mờ chân !
Nhân Sinh Kiếp Sống
Liêu Xuyên
Đọc Xuôi:
Vui buồn mãi sống kiếp sinh nhân,
Luỵ khổ, vinh quang, đó bụi trần.
Đời thảm, hận gây, thường ngọc báu,
Nghĩa tan, sầu luỵ, chính kim ngân.
Vùi thân lửa loạn mua hồn mộng,
Diệt xác men trầm đẫm giấc xuân.
Dời đổi phận duyên nào có được…
Cười vang hát thực giả tâm chân !
Đọc Ngược:
Chân tâm giả thực hát vang cười,
Được có nào duyên phận đổi dời.
Xuân giấc đẫm trầm men xác diệt,
Mộng hồn mua loạn lửa thân vùi,
Ngân kim chính luỵ sầu tan nghĩa,
Báu ngọc thường gây hận thảm đời.
Trần bụi đó quang vinh khổ luỵ..
Nhân sinh kiếp sống mãi buồn vui!