Xướng: 

Thu - Thời Gian
 Mặc Phương Tử

 
Vạt nắng nghiêng nghiêng vàng rót xuống
Rừng thu man mác chốn cô liêu
Phải chăng lá rụng mùa hiu hắt
Là để cành ươm lộc diễm kiều.
Gió quạnh bờ sương chừng lắm nỗi
Đời hoang lối mộng biết bao nhiêu.
Ta dừng chân giữa hồn hoa cỏ
Lòng đếm thời gian... nhớ một chiều.

Họa 1:

Chìm Ngõ Ngàn Xa
Ca Dao

 
Phiến sương cổ tích nhẹ rơi xuống
Gởi lá đỏ về chốn tịch liêu
 Liếp gió khói đùa thu chín ửng
Hiên chuông hoa rụng nét yêu kiều
Đã tìm miền cũ nhiều cho lắm
Rồi xót duyên ngà cũng bấy nhiêu
Giã biệt vàng  xưa vùng huyễn mộng
Nghiêng theo hoa trắng rụng bên chiều.

Họa 2: 

Đêm Thu
Hoài Thu


Mênh mang sương phủ đêm huyền ảo
Lấp lánh trăng soi cõi tịch liêu
Gót gió lang thang vùng kỷ niệm
Vườn thu lãng đãng dáng yêu kiều
Quê hương diễm tuyệt xinh như thế
Non nước an bình đẹp bấy nhiêu
Lối cũ người về đan giấc mộng
Hồn thơ còn thắm nét duyên chiều

Họa 3: 


Cảm Thu
Lương Thị Đậm
 
Khe khẽ rừng buông lời thủ thỉ
Bồi hồi suối dạo khúc hoang liêu
Mùa sang lộng lẫy vàng hoa cúc
Thu đến kiêu sa thắm sắc kiều
Sóng lúa rập rờn - Đồng bát ngát
Đồi nương tươi tốt - Đất phì nhiêu
Nhẹ nhàng nắng giục hoa cau nở
Thoang thoảng hương bay dịu mát chiều.
 
Họa 4: 
 
Vườn Thu Hiu Quạnh
Hương Đài
 
Trăng treo lơ lửng tình hoang vắng
Chiều đến bâng khuâng cảnh tịch liêu
Lá úa vàng rơi hồn mộng ảo
Chồi non vươn dậy dáng yêu kiều
Thu đi giăng kín thương bao nỗi
Đông lại phủ mờ nhớ bấy nhiêu
Ngõ lạnh sương rơi thầm lặng lẽ
Vườn ai hiu quạnh ngóng mây chiều.
 

  Trở lại chuyên mục của : Tổng Hợp